QR code
Vũ Văn Thỏa's avatar

Vũ Văn Thỏa

Cậu bé rong chơi quên tháng ngày, Đại dương mênh mông
Vũ Văn Thỏa · Mr · Hưng Yên

Tôi là một cậu bé rong chơi trên những bãi cát của biển khơi, vui mừng mỗi khi nhặt được một viên sỏi đẹp hay một viên đá hiếm và muốn chia sẻ cùng đám bạn. Trong khi ấy, đại dương mênh mông cứ trải dài trước mắt mà tôi không hề hay biết. ------------------------------------------ Nhớ lại ngày xưa ở chỗ góc đường ngã tư, cạnh nghĩa trang liệt sỹ xã Yên Phú có một cây hoa gạo rất to. Cứ độ vào tháng 3, mỗi lần đi học ngang qua, tôi lại thấy hoa gạo trên cây đỏ rực, hoa rụng xuống đầy đường. Học sinh đi học về tìm nhặt những bông hoa còn nguyên, chưa bị nát để mang về tặng cho nhau, có bạn còn ăn cả nụ hoa, cánh hoa gạo còn non. Cây hoa gạo nở rực đỏ như ngọn lửa giữa nền trời xanh thẳm. Cây gạo ấy không chỉ đơn thuần là một loài cây, mà với người dân nơi đây, nó đã từng là biểu tượng thiêng liêng – như ngọn nến lặng lẽ canh giấc ngủ của những người đã hy sinh cho Tổ quốc. Ký ức về cây hoa gạo ngày ấy là một màu đỏ rực, một mùi hương thơm ngào ngạt của hoa và dòng chữ: " Tổ quốc ghi công" được viết trên cột tháp của nghĩa trang liệt sỹ. Người già trong làng kể lại rằng, nó được trồng ngay khi nghĩa trang được xây dựng để tưởng niệm các liệt sỹ hy sinh trong kháng chiến. Thân cây to, vỏ xù xì, có những vết sẹo thời gian như chính những vết thương chưa lành của quá khứ. Mỗi năm, vào mùa hoa, những bông gạo đỏ rực nở đầy cành, rụng xuống phủ kín lối đi trên đường và gần cổng vào nghĩa trang. Trên cây hoa gạo, người ta có đặt một bát hương, thỉnh thoảng lại có người trèo lên cây để thắp hương. Bọn học sinh thường dọa nhau là cây hoa gạo này có ma nhập, mỗi lần đi học về muộn, trời tối thì rất sợ nên không ai dám đi một mình hoặc nếu có đi qua thì cũng chạy qua thật nhanh. Cứ vào mỗi dịp kỉ niệm ngày 30/4, học sinh trong trường được thầy cô đưa đến để dọn cỏ vệ sinh và thắp hương cho các anh hùng liệt sỹ. Bạn nào cũng dừng lại dưới gốc cây hoa gạo. Có bạn nhẹ nhàng nhặt một bông hoa rơi, nâng niu trong tay như nâng một phần ký ức. Có bạn thì lặng im ngước nhìn tán hoa đỏ chói, thầm nghĩ đến bao người lính đã nằm lại dưới mảnh đất này. Trải qua mấy lần có bão to, những cành cây gạo bị gãy, có lần rơi trúng người đi đường và học sinh đi học. Hoa gạo lại rụng đầy đường, không có người quét dọn. Chắc vì thế mà sau này người ta đã chặt bỏ cây hoa gạo này đi. Có ai còn nhớ không?